ƯỚC NGUYỆN CUỐI CỦA NGƯỜI QUÂN NHÂN
Đó là được rắc tro xác của chính ông gần khu nghĩa trang kia với hi vọng được làm bạn với những người một thời bên kia chiến tuyến của mình.
“Tôi muốn chôn cất vậy, không hiểu Chính phủ VN có đồng ý không?”
Những cuộc thảm sát thường dân, như cuộc thảm sát ở Mỹ Lai, vẫn luôn là ký ức không ngừng ám ảnh các cựu binh Mỹ cho đến ngày nay, dù đã 45 năm trôi qua...
Hơn 15 năm nay, năm nào Kelly cũng trở lại Việt Nam dịp này. Lần hai tháng, lần năm tháng. Đi đâu thì đi, làm gì thì làm, đúng ngày 16-3 là ông có mặt ở làng Sơn Mỹ, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi. Vốn ăn mặc xuề xòa áo phông, quần jean hoặc quần soọc nhưng hôm đó ông sẽ mặc chiếc áo sơmi tử tế nhất với cà vạt nghiêm trang, quần thẳng li và bồng theo 504 đóa hồng.
Kelly có mặt để tưởng niệm những nạn nhân ở vụ thảm sát Mỹ Lai năm nào. Một người bạn Việt đã dạy ông nói bằng tiếng Việt câu mà ông cho rằng rất chân tình: “Tôi đến chia buồn với bạn và gia đình”.
Một sự trùng hợp
Kelly trở lại Sơn Mỹ vì ông đóng quân ngay khu vực đó chỉ vài tháng sau vụ thảm sát Mỹ Lai. William Calley, tên trung đội trưởng ra lệnh cho lính của mình bắn vào dân thường ở Mỹ Lai, có cách phát âm gần giống tên của ông, vốn đầy đủ là William Kelly (Billy là cách gọi thân mật của William).
Kelly ở đại đội C, tiểu đoàn 1/20, lữ đoàn 11 trong khi Calley “Mỹ Lai” kia ở tiểu đoàn 3/1 - chỉ khác nhau tiểu đoàn. Cả hai cùng mang hàm trung úy và đều là trung đội trưởng khi đó. Cả hai cùng ở khu vực có năm làng Việt Nam được lính Mỹ lần lượt đặt tên từ Mỹ Lai-1 tới Mỹ Lai-5. Tất cả đều được gọi là Pinkville, nơi có đông Việt cộng mà không lính Mỹ nào muốn tới. Vụ thảm sát xảy ra ở Mỹ Lai-4 hôm 16-3 cách đây đã 45 năm.
Sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy khiến Kelly nhận ra ông phải có trách nhiệm quay lại chiến trường xưa. Ngày báo đài Mỹ đưa tin tòa án binh tuyên án với William Calley, cả hai bà chị ông từ California hốt hoảng gọi từ sáng sớm để hỏi ông có bị gì không vì tưởng ông là người mắc tội.
Kelly mất mẹ từ sớm, cha thì nghiện rượu nên từ năm 12 tuổi ông đã ra sống ngoài đường. Ông giống như một thủ lĩnh trên đường phố, lang bạt khắp xó xỉnh của New York. Thế rồi ông cũng đến trường, cũng đi học và vào đại học.
Năm 25 tuổi Kelly đi lính. Tập luyện tốt, Kelly được tạo cơ hội đóng quân ở Đức nhưng cuối cùng ông tình nguyện đi Việt Nam - điểm nóng mà ai cũng muốn tránh lúc bấy giờ. “Khi đó tôi muốn làm người lính thật sự” - Kelly trầm ngâm.
Nhưng, như ông thuật lại, “tất cả chỉ thay đổi sau một giờ có mặt ở Việt Nam”. Cuộc chiến không như những gì ông hình dung từ phía bên kia bờ đại dương cách nửa vòng Trái đất. Những người dân địa phương nhìn binh lính Mỹ như “những sinh vật lạ”. Cuộc chiến ông được rao giảng là đem lại tự do cho người dân ở một đất nước xa xôi cuối cùng lại trở thành những đợt càn quét phá hủy đời sống của chính những người dân nơi này. Và đó không phải là điều chàng lính Mỹ mong muốn.
Hai lời hứa và một ám ảnh
Những ngày đầu đến Việt Nam, Kelly tự hứa sẽ làm hai điều. “Một là không để một đồng đội nào của tôi bị thương hoặc hi sinh. Hai là tránh tới mức thấp nhất các tổn thất gây ra cho làng mạc và con người Việt Nam”.
Điều hứa đầu tiên Kelly nói thực hiện được. Các đồng đội của ông đều lành lặn và toàn mạng trở về. Điều hứa thứ hai thì Kelly cố thực hiện bằng cách mỗi lần hành quân, ông đều đưa đồng đội đến những khu ít đụng độ và tránh dân lành. Phần lớn thì Kelly thành công với chiến thuật này.
Nhưng cũng có những lần nhóm Kelly bị phục kích. Trong một lần như vậy vào đầu năm 1969, Kelly nói ông đã nổ súng giết bốn người lính phía đối địch tại một khu ấp. Và là trung đội trưởng, Kelly thấy mình chịu trách nhiệm với những cái chết còn lại của ngày hôm đó.
“Khi đó tôi thấy hoàn toàn chết lặng. Tôi chỉ còn nhớ nỗi sợ hãi... - Billy ghi lại - Tôi luôn nhớ ngày đó. Đó là ngày tôi đã giết bốn người Việt Nam, và với tư cách là người chỉ huy, tôi biết mình còn chịu trách nhiệm với cái chết của nhiều người nữa”.
Ký ức ám ảnh đó được Kelly viết lại trong bài Bodies do count như một lời sám hối đối với sự giết chóc, một sự hối lỗi cho lời hứa ông không thực hiện được trọn vẹn. Bài viết được nhiều trang web của các cựu binh chống chiến tranh ở Mỹ đăng lại như một lời cảnh tỉnh về bộ mặt xấu xí thật sự của chiến tranh.
36 năm sau, năm 2004, sau bảy năm trời thường xuyên đến Việt Nam, Kelly vô tình gặp lại ngôi làng đó. Những ký ức của chiến tranh bỗng ùa về.
“Vẫn con đường nhỏ với ruộng lúa xung quanh - Kelly kể - Tôi vẫn nhớ như in khung cảnh nơi đó dù đã mấy chục năm trôi qua”.
Trên đường, Kelly đi ngang một nghĩa trang liệt sĩ nhỏ. Ông dừng lại và cẩn thận đếm. Có 584 ngôi mộ cả thảy.
“Khi tôi nhìn thấy cái tên đầu tiên với “cái ngày của tôi”, tôi như bị cú sét từ một đấng siêu phàm - Kelly ray rứt kể - Giờ tôi đã biết tên của những người mà tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết của họ”.
Kelly kể năm đó cứ một, hai tuần ông lại bay ra Quảng Ngãi để đạp xe tới nghĩa trang. Ông cứ ngồi đó một mình trong khu nghĩa địa vắng lặng trước khi bay ngược về Sài Gòn huyên náo. Ông ngồi đó trầm ngâm, như muốn chuyện trò và xin lỗi những người đã khuất.
Smith Peter (tổng hợp)



ước nguyện của người quân nhân đó là được rắc tro xác của chính ông gần khu nghĩa trang kia với hi vọng được làm bạn với những người một thời bên kia chiến tuyến của mình. đây đúng là nghĩa cử cáo đẹp, thể hiện tình cảm đồng chí đồng đội sắc son của chú bộ đội cụ Hồ của chúng ta.
Trả lờiXóachính người dân mỹ cũng không ủng hộ cuộc chiến tranh việt nam họ không muốn đưa con của họ đi đến chỗ chết đén chỗ chiến tranh xâm lược nước khác,những người lính mỹ được tuyên truyền rằng sang việt nam là mang lại độc lập cho một nước nhưng thực chất là sao họ hi sinh vì cái gì vì sự tham lam của mỹ muốn thâu tóm việt nam làm thuộc địa bắt người dân việt nam làm nô lệ.chính người lính mỹ không tin nỗi bàn tay nhuốm máu của họ họ không muốn chiến tranh nữa nhưng mỹ thì vần ép họ giết người đốt làng mạc thật ác độc
Trả lờiXóanhững người lính mỹ ngã xuống việt nam vì lý do gì chỉ vi sự tham lam cảu chính quyền mỹ.để bây giờ quan hệ việt nam không bao giờ tốt và di chứng sau chiến tranh còn mãi ở đất việt nam ở con người việt nam .những người lính mỹ ngã xuống giờ còn chia tìm thấy mộ lưu lạc nơi đấy người đau đớn thay du flà châu nào thì có ai muốn xương cốt người thân không có đâu
Trả lờiXóaĐúng là vẫn còn những người lính có lương chi như ông Kelly, tôi có đọc những bài viết về việc đi lính của người Mỹ, hầu hết người dân Mỹ không muốn chiến tranh xảy ra, họ biểu tình chống chiến tranh Việt Nam trong đó có rất nhiều người lính từng tham chiến tại Việt Nam, nhưng chính phủ họ đã lờ đi tất cả, tiếp tục cuộc chiến tranh phi nghĩa. Tôi biết cả hai phía chiến tuyến đều là những người trẻ tuổi, Tổ quốc họ cần đến họ thì họ luôn sẵn sàng phục tùng Tổ quốc mình nhưng chỉ khác một điều đó là những người lính Việt Nam thì chiến đấu, hinh sinh thân mình vì bảo vệ Tổ quốc, nhân dân, nhưng ở phía còn lại thì những người lính không biết đi chiến đấu để bảo vệ cái gì nữa, hầu hết họ đều không muốn tham chiến tại Việt Nam. Chiến tranh đã qua đi gần 40 năm nhưng nỗi đau còn ở lại, còn phải nhiều năm nữa thì nỗi đau đó mới có thể nguôi ngoai. Việt Nam bây giờ đã khác so với gần 40 năm về trước, con người ôn hòa sống một cuộc sống ấm no, hạnh phúc, Việt Nam sẵn sàng là bạn với các nước khác trên thế giới. Có rất nhiều người Mỹ như ông Kelly, từ sau chiến tranh họ thường trở lại chiến trường và day dứt nỗi ám ảnh chiến tranh, họ ân hận vì đã bắn giết người dân Việt Nam, họ luôn mong muốn được bù đắp một phần nào đó cho những người dân vô tội. Người lính Mỹ Kelly, nhân dân sẽ không quên những cử chỉ cao đẹp của ông từ sau chiến tranh cho đến ngày hôm nay, những người lính như vậy đáng được trân trọng.
Trả lờiXóaNhững người lính đã sống qua chiến tranh với nhau là vậy đó. Họ hiểu được những gian khổ khi phải đối đầu với cái chết. Những người có thể sống đến ngày hôm nay phải nói là có may mắn hơn những người đã phải ngã xuống. Những người quân nhân như Kelly thật hiếm có và đáng được trân trọng
Trả lờiXóaCó không ít những cựu binh mỹ nghĩ về những ngày tháng ở việt nam mà ghê sợ với chính những hành động của bản thân họ, Họ là người trực tiếp gây tội ác, làm hại biết bao người dân vô tội việt nam. Nhưng đáng căm ghét hơn chính là chính phủ mĩ với những chỉ đạo, những hành động xâm lược của mình.
Trả lờiXóaDù rằng họ có ân hận ngàn lần, xin lỗi ngàn lần thì tội ác của họ gây ra với người dân việt nam sẽ không bao giờ xóa hết được, Chính họ là những con người trực tiếp gây ra chêt chóc, đau khổ trên mảnh đất việt nam, Nhưng dù gi đi chăng nữa hối cải, ân hận cũng không bao giờ là muộn.
Trả lờiXóachiến tranh đã đi qua những đau thương của nó để lại thì vẫn còn rên rỉ trong nhân dân, nhưng chúng ta không nên cứ giữ lòng hận thù đấy mãi vì chúng ta chiến đấu chỉ để giành lại hòa bình, tự do và vì một đất nước tự do và phát triển. chúng ta hãy quên đi quá khứ đau thương và hãy chung tay góp sức đóng góp công sức của mình xây dựng đất nước
Trả lờiXóacó rất nhiều người lính Mỹ họ chỉ biết làm theo những mệnh lệnh của chính quyền cấp trên mặc dù biết việc làm của họ là rất ác độc, để rồi khi hòa bình trở lại, họ trở lại chiến trường cũ và ăn năn hối cãi về những hành động của mình, chính họ đã căm thù chính quyền Mỹ lúc ấy vì đã lừa dối họ về đất nước và người dân Việt Nam để ép buộc họ có những hành động vô lương tâm
Trả lờiXóamặc dù chiến tranh Việt Nam và Mỹ rất ác liệt nhưng trong chiến tranh vẫn có những cử chỉ thân thiện giữa những người lính Việt Nam và lính Mỹ, và những người lính Mỹ bị bắt làm tù binh được đối xử rất tốt...có được những điều đó vì những người lính ấy đã có được sự đồng cảm với nhau, họ không muốn chiến đấu để sát hại nhau, họ luôn mong muốn hòa bình. những người lính Mỹ họ chiến đấu chỉ vì mệnh lệnh của chính quyền họ, chính chính quyền họ đầu độc chính họ
Trả lờiXóacho dù ở quốc gia nào thì những người lính ở quốc gia đó cũng chỉ chiến đấu theo mệnh lệnh của chính quyền mà họ được giao, họ có thể biết đó là những hành động ác độc nhưng họ cũng không có cách gì để chống cự lại được. kẻ thù lớn nhất của cuộc chiến tranh chính nghĩa của dân tộc ta chính là chính quyền Mỹ lúc đó chứ không phải là những người lính Mỹ, chính chính quyền Mỹ đã gieo tội ác cho những người lính của họ để giờ đây chính những người lính đó phải ân hận
Trả lờiXóachiến tranh qua đi để lại bao đau thương và mất mát. những người lính năm xưa đã chiến đâu vô cùng gian khổ, trong các anh, nhiều anh đã ngã xuống khi tuổi đời còn rất trẻ. bao nhiêu ước mơ và hoài bão còn dở dang, chỉ có ước nguyện cuối cùng đồng đội đưa anh về với mẹ với quê hương đã được thực hiện. nhân dân ta, tổ quốc chúng ta đời đời ghi công các anh hùng liệt sĩ đã anh dũng hy sinh để bảo về đất nước, để có được nền độc lập, cuộc sống ấm no hạnh phúc như ngày hôm nay.
Trả lờiXóaCho rắc chứ sao không, để thỉnh thoảng những chiến sĩ Việt Nam bên kia thế giới được bầu bạn với người từng là kẻ thù của mình, những người mà họ không hiểu tiếng của nhau...
Trả lờiXóa